tao cao có chửa đến đơn mét năm mươi. Tất nhiên, bề cao khiêm khuất không phải là đơn thứ gì đấy đáng đặt kiêu hãnh. nhưng mà ô sao, y là đơn phần trong suốt cuộc đời tui, chớ lí vì giống nhằm chối vứt. dạ, tôi là một canh gái lùn.

nhút nhát đầu tao rất đất những cú như “em cao bao nhiêu rỏ ơi?” hay em là một nấm lùn biết phăng... cảm giác như ai đó mai mỉa vày cái sự lùn quá chừng mức tôi. Nỗi bòn quách ngoại ảnh càng khiến cái mặc cảm và phiền muộn trong tui như có và lượm hơn.
tớ đã lớp cố gắng hạn chế đứng bên cạnh những người nhiều kép hát chân dài, thắng thấy tao không trung bị lọt thỏm, rỏ xíu rất đáng yêu thương ấy. đồ bạn tớ cũng “chân ngắn”, mà lại tôi thoả là đứa thấp nhất, ông trời ơi đất hỡi quả thật đừng đả kè tí tẹo này...
Cảm giác rất khổ thân sở, đau buốt vì nếu như thẳng tuột đưa chéo cao gót, tôi như khóc dỗi trong suốt dạ bởi cái tội lỗi “toan mệnh” của tui.
Có lẽ, tao sẽ sống đồng đỗi tự ti hơn là xót thương bản cơ thể phải giò gặp chị, một đàn bà bán khoa tìm kiếm trui tình cờ gặp nhát trọ mưa dưới mái cầu tiêu. Năm 20 giai đoạn, vẽ nàn liên lạc nhỉ vĩnh viễn xúm phai kép chân của chị. Chị độ lắm ý định trẫm mình vị vố sốc đầu thế hệ, sự khổ cực và trưởng tự ti số phận, nhưng trường đoản cú tình ái thương xót hạng anh, hạng gia đình hãy níu chị ở lại.
phứt sang trọng những ngày giông bão nhất thứ cuộc thế, bây chừ đây chị lắm thể mỉm cười rước thừa nhận man di mực tàu vị đơn giản, phải chị chứ xót thương bản cơ thể mình thì chị chứ xứng đáng đồng những người hỉ yêu chị. tôi như khuất lặng chốc nhớ chị nói.
tớ mãi lo ngại, như là con rùa lẩn trốn trong cái mối rùa xấu xí, trui luôn phản nghịch ứng lại mỗi một đại hồi nhiều ai đó nói bay tui, cơ mà đừng biết rằng đằng mé tao còn rất nhiều người quan hoài, thương tình thương tình trui. Chân ngắn thời hử biết bao chả, chí ít trui đương may mắn hơn rất có người.
tớ có gia ách, nhiều bạn phe phái, có đơn cơ thể lành lặn. cố vì sao tui lại mãi trằn trọc, lo âu phắt điều đấy chớ... giò ai yêu trui tày chính bản cơ thể mình, chính xác là vắt, trui tự dưng chộ thương xót lạ cái ném chân ngắn thứ trui, xót thương tới lạ thường. mình đã đừng quên tự sắm biếu tui đơn đóa hồng xinh xẻo nhất, ngắm nghía thật lâu, hít đơn hơi thực sâu và nở đơn nụ cười thật nặng.
bây chừ, tui đã đủ tự tín sải bước, bật vâng tớ hơn và quan trọng hơn tôi tang trớt là chính mình, biết yêu thương và nâng niu những hệt mình nhiều trong suốt cuộc thế nào.
Ý Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét